Một gọng kính màu đỏ mau chóng xuất hiện, Tô Lăng chuẩn bị một hộp kính mắt cùng với một chiếc khăn lau kính rồi đưa tất cả cho bà ấy.
Nương Lưu Hổ đưa tay nhận lấy, cẩn thận lấy chiếc kính ra đeo lên mắt.
“Lúc ban đầu có thể sẽ không quen, sau này sẽ tốt hơn thôi.” Tô Lăng nói.
Nương Lưu Hổ rưng rưng nước mắt, mỉm cười đáp lời: “Ta quen rồi, quen rồi.” Đã lâu rồi bà ấy chưa được nhìn mọi thứ xung quanh một cách rõ ràng như vậy.
Có nương Lưu Hổ xung phong, càng ngày càng nhiều người tìm tới đo thị lực, đặc biệt là Văn phu tử, ông ấy thật sự chờ không nổi nữa.