Tô Lăng sờ đầu Văn Anh, ôn nhu nói: “Hy vọng lần sau gặp lại tất cả mọi người đều sống thật tốt, có được không?”
Văn Anh đè nén tiếng khóc nức nở, nặng nề đáp lời: “Vâng.”
“Tô tỷ tỷ, muội đã nghĩ kỹ muốn mua thứ gì rồi, muội sẽ mua cây ăn quả.” Văn Anh nhanh chóng lau nước mắt.
Hạt giống, vật liệu xây dựng bọn họ đều có cả, nông cụ cũng có rồi, chỉ thiếu mỗi cây ăn quả mà thôi.
“Tô tỷ tỷ, nếu sau này tỷ quay về đây thì sẽ có thể nhìn thấy cây ăn quả trải khắp núi đồi.”