Tám giờ tối, sau khi không có ai đến, Tô Lăng đóng cửa tiệm lại, trở lại căn phòng phía sau.
"Để ta xem xem đêm nay có món ăn mới gì."
Tô Lăng mở không gian, chọn một phần mì gà thái sợi và một phần cá lát, vui vẻ ngồi xuống.
Hoa Hoa cọ tới, nằm sấp xuống dưới chân Tô Lăng: "Ký chủ, máy bán hàng tự phục vụ rất lớn, thậm chí khu vực quần áo cũng treo lên, không phải xếp gọn, kích cỡ có thể chọn."
"Máy bán hàng tự phục vụ có kết nối trực tiếp đến trung tâm mua sắm không, đến lúc đó mua trực tiếp từ trung tâm mua sắm, mà thứ ta phải đảm bảo chính là vốn nhập hàng?" Tô Lăng hỏi.
Hoa Hoa: "Đúng vậy!"
Tô Lăng cảm thán, vậy cũng tiện hơn nhiều.
Cơm nước xong xuôi, Tô Lăng dọn dẹp chén bát xong thì mở trung tâm mua sắm ra, kiểm tra kích cỡ của máy bán hàng tự phục vụ một chút, rồi lại tăng thêm một số thứ.
Băng vệ sinh của phụ nữ chắc chắn cần, xà phòng thơm, dầu gội đầu, dây buộc tóc, vải dệt, váy, quần, áo bông dài đều được mang lên.
Rượu và đồ uống, chỉ
[1] Tên một hãng sữa.
Hoa quả thì có táo, chuối tiêu, quýt, lê, phổ biến mà giá cả sẽ không cao.
"Hoa Hoa, nhìn xem, còn muốn thêm gì nữa không?" Tô Lăng ôm lấy Hoa Hoa.
Hoa Hoa nhìn trung tâm mua sắm, đưa móng vuốt nhỏ qua một chút, có một khu vực mô phỏng.
Sau khi đem đồ Lưu cục trưởng muốn lên kệ, lại đem đồ cần thiết sau đó cũng bỏ vào, máy bán hàng vẫn còn trống không ít, có thể thêm đồ lên kệ.
Tô Lăng cẩn thận suy nghĩ, trừ bỏ mấy vị trí để bỏ thuốc sau này, còn có mấy vị trí phải xem bọn họ thiếu cái gì.
Mùa đông khẳng định thiếu đồ vật có thể giữ ấm, bình thủy, ấm nước, túi nước ấm, Tiểu Thái Dương cùng thùng sưởi dứt khoát cũng cho lên luôn đi.
Dù sao không ở cùng khu vực, không ảnh hưởng được việc làm ăn của Vương Chiêu Đệ.
Nếu là thịt, có thể thêm cá đông lạnh, thịt nạc, xương sườn, các loại thịt viên, cùng với vịt và ngỗng.
Trứng gà vịt cũng có thể thêm vào, nấm cũng thêm, sản phẩm từ đậu cũng được thêm vào.
Cuối cùng còn có một ô vuông, dứt khoát đưa giấy bạc cách nhiệt lên, lỡ như đầu tường trong thành phố cũng lọt gió thì sao, tối thiểu có thể giữ ấm, còn rẻ nữa.
Đã thêm giấy bạc thì lều vải cũng thêm vào, phòng gió lại dùng bền.
Tô Lăng thở ra một hơi: "Được rồi, chỉ có vậy thôi."
Sau khi chọn xong, cô dựa theo địa chỉ Lưu cục trưởng đưa cho, chọn từng điểm một đưa đến vào sáng sớm cách một ngày, đồng thời đặt máy kết toán luôn, sau đó đóng cửa trung tâm mua sắm lại.
Tắt đèn đi ngủ!
...
Sáng sớm hôm sau.
Tô Lăng đặt bảy tám chiếc xe đẩy trước tủ kính, đồ vật chất đầy ắp trên xe.
Vương Chiêu Đệ vào trước xác nhận hàng hóa, ký tên lên sổ, cùng Trương Miểu Miểu Lý Quyên bọn họ chậm rãi đẩy xe ra ngoài, đồng thời đeo túi, đem khăn lông mũ nhỏ mà phụ nữ trong thôn đưa tới nhét vào trong túi.
"Chị chủ, em đi đây."
Vương Chiêu Đệ chào hỏi xong liền cùng mọi người rời đi.
Ngoài phòng bông tuyết bay bay, rất nhanh đã lấp đầy đường nhỏ uốn lượn mà bọn họ đi ra.
Tô Lăng cũng đóng cửa lại, chuẩn bị trở về ngủ một giấc.
...
Nhà lão Vương.
Vương Bảo Châu bỗng nhiên bừng tỉnh, lẩm bẩm một câu: "Nếu mọi người đều có thể ăn được cơm thì tốt rồi, đều có thể đưa tuyết đổi cơm ăn."
Trong mộng có rất nhiều người không có cơm ăn, còn rất lạnh, bởi vì tuyết vẫn rơi.
Có người nói với cô bé, tuyết rơi là vì cô bé, vì để cô bé trở nên lợi hại, chỉ có cô bé có thể sống tốt, bởi vì cô bé là một con cá do thần tiên nuôi.
Vương Bảo Châu lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Phải để mọi người ăn cơm no, không thể chỉ có mình sống tốt."
Ông bà nội, cha mẹ, bác cả chú út đều nói, phải nghĩ cho mọi người.
Dứt lời, Vương Bảo Châu lại tiến vào mộng đẹp, âm thanh kia phát ra một tiếng vang chói tai thì chậm rãi biến mất.