Hôm nay, lên kệ y dược.
Vì vậy bên cạnh mỗi máy bán hàng tự động đều xuất hiện một cái lều giản dị, trong lều có người ngồi xem bệnh, sẽ căn cứ vào tình huống để kê đơn thuốc, sau đó tự mình đi mua thuốc.
Đa số thuốc đều là có, hơn nữa giá cả cũng thấp hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
...
Trong lều, Ôn Lệ xoa xoa bàn tay đông cứng, nói tỉ mỉ một lần thuốc sắp mua: "Ông ơi, ông biết chưa? Lấy những thuốc này."
"Bác sĩ à, tôi không biết chữ."
Người tới sắc mặt đau khổ, trên gương mặt lõm sâu đều là cảm giác khô héo vàng như nến, bàn tay ông ấy run rẩy, vừa khẩn cầu vừa đáng thương nhìn Ôn Lệ.
"Tôi... Không có tiền."
Ôn Lệ lập tức không biết nên làm gì cho phải, cô ấy có lòng giúp đỡ, nhưng trong túi lại rỗng tuếch.
Cô ấy không đành lòng nhìn đôi mắt này, sợ cho người ta hy vọng, lại khiến người ta rơi vào thất vọng càng lớn, cô ấy sợ hãi dời tầm mắt đi.
"Bên ngoài có thể đưa tuyết lấy tiền." Có một cảnh sát nam đi vào, hơi cúi người nhìn bệnh nhân: "Bên cạnh cục cảnh sát có rất nhiều máy móc lớn, trở về dùng gùi đưa tuyết sạch vào, máy móc kia có thể thanh toán."
"Thu tuyết?"
"Đúng, tuyết có thể bán lấy tiền, nhưng nhất định phải sạch sẽ, tuyết bẩn thì không cần, hơn nữa nếu làm ăn gian dối thì sau này sẽ không thu của ông, cho dù không có tiền, phải cẩn thận một chút."
Nam cảnh sát nghiêm túc nói xong, hỏi Ôn Lệ kê loại thuốc nào.
Ôn Lệ Lệ thở dài: "Thật ra chỉ là thuốc giảm đau, còn có chút dinh dưỡng không đủ."
Chân ông cụ trước kia bị thương, hiện tại lớn tuổi, lại là mùa đông khắc nghiệt, không phải đau muốn chết sao, hơn nữa ông ấy còn có chút thiếu dinh dưỡng, đều là không có cơm ăn nên bị đói.
Cảnh sát nam hiểu rõ, phần lớn đều là nguyên do này.
"Bác sĩ Ôn, lát nữa sẽ có một thùng thuốc giảm đau đưa tới, tình huống giống như ông cụ, đăng ký là có thể kê một túi nhỏ, còn lại cần phải tự mình mua."
Nam cảnh sát đang nói thì có người ôm một thùng thuốc tiến vào, còn có túi giấy nhỏ đã được phân chia xong.
Ôn Lệ lập tức mở một lọ, lấy ra mười viên thuốc nhỏ bỏ vào trong túi giấy nhỏ, dặn dò bệnh nhân một ngày chỉ có thể uống một viên, sau đó đưa thuốc tới.
Nam cảnh sát lại nhìn bệnh nhân: "Trong nhà thực sự khó khăn, đi ra bên ngoài đăng ký nhận ba gói sữa bột, một hộp cháo bát bảo, một cân ngô xay, mỗi người chỉ được nhận một lần, về sau cần tự mình mua."
Sau khi nam cảnh sát chào hỏi Ôn Lệ xong liền dẫn theo bệnh nhân rời đi, trên đường đi còn cẩn thận dạy ông ấy phải làm thế nào để đưa tuyết bán lấy tiền.
Ôn Lệ thở ra một hơi thật dài, vẻ u sầu trên lông mày cũng phai nhạt đi không ít.
Cô ấy không cần lo lắng, quốc gia sẽ bảo vệ tốt bọn họ.
-
Tô Lăng vẫn mở cửa hàng như thường lệ, sau đó tự mở cho mình một hộp đào vàng.
"Hiện tại tất cả đều đã đi vào quỹ đạo, nhân số cũng đang tăng lên."
Tô Lăng ấn mở hậu trường, nhìn nhân số thỉnh thoảng nhảy lên, cơ hồ trong chớp mắt liền trên trăm người nhảy lên.
Hoa Hoa ấn nút tạm dừng máy tính bảng: "Kí chủ, đợt nhiệt độ giảm mạnh mới sắp xảy ra rồi."
Tô Lăng dừng lại: "Nhiệt độ giảm nhiều?"
Đột nhiên như vậy?
Hoa Hoa: "Đúng, nhiệt độ giảm mạnh, rất nguy hiểm."
Tô Lăng lập tức thông báo cho các máy thu tuyết thông báo nhiệt độ giảm mạnh đợt mới sẽ đến vào ba ngày sau, xin các nơi hãy chuẩn bị các biện pháp giữ ấm.
Những người hỗ trợ duy trì trật tự ở khắp nơi lập tức bận rộn, đầu tiên là thông báo cho đài phát thanh lớn, sau đó hỗ trợ thu thập nhiều tuyết hơn để đổi lấy vật phẩm giữ ấm.