TRUYỆN FULL

[Dịch] Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện

Chương 70: Chương 70

Tô Lăng rửa mặt đơn giản một chút, sau đó bưng ra một bát hoành thánh.

Sau khi ăn xong, Tô Lăng mở cửa tiệm ra như thường lệ.

Cửa tiệm mở ra trong nháy mắt lập tức có người vọt vào, có chút oán giận nói: "Bà chủ, sao giờ cô mới mở cửa, cô còn muốn làm ăn hay không?"

Tô Lăng nhìn anh ta một cái: "Anh còn muốn tôi nhận tuyết của anh không?"

Người nọ thoáng khựng lại, tiếp theo lại cảm giác được có chút mất mặt, liền cứng cổ nói: "Bà chủ, không phải tôi nói cô, cô mở cửa làm ăn..."

Tô Lăng gõ bàn một cái, vẻ mặt lạnh xuống, là cô quá lễ phép cho nên cho một số người cảm giác cô dễ bị bắt nạt đúng không?

"Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi nghiêm khắc cảnh cáo, tôi tới nơi này mở cửa hàng không phải làm chúa cứu thế, tôi không kiên nhẫn nghe mấy người oán giận, căn bản cũng sẽ không đồng tình mấy người, nếu như không muốn mua có thể rời đi, nếu như tiếp tục gây chuyện, anh có thể suy nghĩ thật kỹ kết quả khi đắc tội tôi!"

Sắc mặt người tới trắng bệch, anh ta hoảng hốt nhớ lại ngày rất nhiều cảnh sát tới.

Tô Lăng chán ghét nhíu nhíu mày, có người đối mặt với người trên mình thì khúm núm, đối mặt với những người khác lại vênh mặt hất hàm sai khiến, còn thường xuyên vì cái gọi là "Mặt mũi" cùng "Tôn nghiêm" của mình, đánh chết không chịu cúi đầu, không chịu xin lỗi, sợ người khác xem thường mình.

Nhưng trên thực tế, căn bản không có ai chú ý đến anh ta.

Tô Lăng gọi những người khác: "Mua đồ xếp hàng, trước tiên nghĩ xem nên mua gì, hôm nay tâm trạng không tốt, chỉ mở cửa hàng nửa ngày."

Lời vừa nói ra, lập tức có không ít người trừng mắt về phía người đàn ông ở phía trước kia.

Sắc mặt người đàn ông đỏ lên, nhưng không lùi bước, cũng không xin lỗi, chỉ khô khốc mở miệng mình muốn cái gì, thanh toán xong, đụng phải người khác liền nhanh chóng rời đi.

Tô Lăng cũng lười quản, tiếp tục hỏi những người khác muốn cái gì, sau đó bắt đầu lấy hàng.

Chờ người của thôn Đại Vương đi rồi, người của thôn khác cũng lần lượt tới.

Tô Lăng kinh ngạc nhìn bọn họ: "Chẳng phải tôi đã đặt máy bán tự phục vụ ở chỗ giao giới rồi à? Mấy người có thể trực tiếp ra đó mua, rất tiện lợi."

Người của những thôn khác hai mặt

Tô Lăng dở khóc dở cười: "Đồ đều giống nhau cả, trời lạnh như vậy không cần thiết phải tới đây chịu tội... mấy người nói muốn cái gì trước đi, tôi đi lấy."

Những người này đều có chuẩn bị mà đến, nhao nhao nói ra đồ vật mình muốn, Tô Lăng thống kê một chút, sau đó đi đến kho hàng đặt hàng.

...

Chờ sau khi tiễn người của thôn khác đi, thời gian cũng đã tới một giờ rưỡi chiều.

Tô Lăng nhìn thấy đại khái không có người tới cửa, liền dứt khoát đóng cửa tiệm, ấn mở không gian.

"Buổi trưa hôm nay ăn lẩu canh chua đi."

Tô Lăng vừa dứt lời, một cái nồi nhỏ xuất hiện trên bàn trước mắt, Tô Lăng mở điện ra trước, sau đó ấn mở trung tâm mua sắm bắt đầu chọn lựa nguyên liệu nấu ăn.

Chờ chọn xong nguyên liệu nấu ăn, Tô Lăng liền mở máy tính bảng ra.

Hôm nay xem Khu Rừng Nhỏ.

-

Ngày thứ hai sau khi nhiệt độ giảm mạnh.

Hôm nay nhiệt độ thấp hơn một chút, Chu Oánh ngoại trừ vấn đề sinh lý tất yếu thì không cho con gái xuống giường, xuống giường liền bị lạnh cóng.

Nhà bên cạnh lại bắt đầu gõ cửa, rõ ràng ban ngày bọn họ đã có thể đi mua, không phải cảm thấy sau đó sẽ ấm lại, vì thế lại chịu đựng một đêm.

Mấu chốt là, rõ ràng bọn họ có thể tự mình đi mua, nhưng nhất định phải bắt cóc đạo đức muốn mượn người khác, người khác không cho mượn, sẽ bị mắng là thấy chết không cứu, đủ loại lời lẽ thô tục khó nghe đều nói ra được.

Chỉ có thể nói người đáng thương, tất có chỗ đáng hận.

Nhưng bọn họ nhanh chóng yên tĩnh lại, bởi vì có một chị gái lợi hại mắng bọn họ một trận, mắng nhà bọn họ có phải đều là cháu trai họ rùa hay không, trời lạnh như vậy còn mau đi chỗ máy bán hàng tự động mua đồ, còn muốn cướp đồ của người khác, có phải muốn ăn súng muốn ngồi tù hay không?