TRUYỆN FULL

[Dịch] Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện

Chương 91: Chương 91

Sau đó Dương Truy Vân bận bịu một hồi đến khi trời đã tối.

Sau khi trời tối, mọi người lại nhìn ra điểm khác biệt của cửa hàng này.

Cũng không biết bên trong thắp mấy ngọn đèn, hay là treo dạ minh châu đầy tường mà đêm hôm khuya khoắt lại sáng choang, ngay cả mặt đất phía trước cũng chiếu rõ ràng.

Dương Truy Vân thò người ra phía sau nhìn, phát hiện còn có không ít người.

Tô Lăng cũng đứng dậy, thò người ra ngoài: "Hôm nay đã muộn, Tiểu Vân cũng nên về nhà, không bằng người phía sau tự mình xem xem mua thế nào?"

Hầu hết những người xếp hàng phía sau là người của thôn bên cạnh, nghe thấy lão bản nói đã quá muộn, còn tưởng rằng cô không bán nữa, kết quả là lo lắng bọn họ không học được, để cho một tiểu cô nương không về nhà mà một mực hướng dẫn bọn họ.

"Lão bản, ta từng đọc sách, ta xem là biết."

"Lão bản, ta cũng biết, chúng ta có thể tự mua."

"Lão bản yên tâm, để nữ oa về nhà đi, chúng ta tự làm được."

"..."

Tô Lăng gật đầu: "Được, Tiểu Vân tới đây, lấy thù lao của ngươi."

Dương Truy Vân chạy tới: "Tô tỷ tỷ, ta còn có thể làm nữa."

"Tiểu hài tử không ngủ đủ giấc thì sẽ không cao lên đâu." Tô Lăng lấy ra bột mì trắng mà nàng cần, cân ba cân đưa qua.

"Muộn rồi đừng uống nước giải khát nữa, ngày mai lại đến đổi đi."

Dương Truy Vân sờ đầu của mình, không cao sao?

Vậy không được.

Cầm lấy bột mì, Dương Truy Vân phất phất tay liền đi về nhà.

Tô Lăng thì ngồi trước cửa sổ, nhìn người xếp hàng đầu tiên, vô cùng khẩn trương tiến hành lần đầu tiên mua hàng.

Sau khi phát hiện mua sắm vô cùng đơn giản, lòng tin của người phía sau đều tăng lên rất nhiều.

.

Sau khi Dương Truy Vân về đến nhà, liền đi phòng bếp, quả nhiên người trong nhà đã đốt đèn dầu cho nàng, còn để lại cơm.

Dương Truy Vân đưa mì cho Phùng Quế Hoa: "Nãi, con kiếm được này!"

"Ừm! Cháu gái ngoan của chúng ta là lợi hại nhất."

Phùng Quế Hoa khen ngợi một lần, thừa dịp vừa vặn đang đốt đèn, buổi tối cũng mát hơn chút ít, vì vậy chuẩn bị xào bột mì, ngày thứ hai cũng dễ mang theo.

Dương lão nhân nhìn ba người nhi tử của mình, nhẹ giọng nói: "Đêm nay mọi người đều thức đêm xếp hàng mua lương thực, là vì chúng ta tính sáng mai sẽ đi."

Dương lão đại khiếp sợ hỏi: "Gấp vậy sao? Tô lão bản nơi đó có nước có lương thực, ta còn tưởng rằng mọi người không nỡ, chờ thêm hai ngày nữa chứ."

Dương lão nhân nặng nề mà thở dài một tiếng: "Thôn Liên Hoa gửi thư tới, nói cách chúng ta không xa, có người tạo phản, đều rối loạn rồi, sợ rất nhanh tìm đến chỗ này của chúng ta, cho nên phải đi nhanh."

Dương lão nhị khẩn trương đến mức nắm chặt tay: "Vậy phải làm sao bây giờ."

"Cho nên chỉ có thể chạy."

Dương lão nhân đêm nay gọi mọi người đến đông đủ, nguyên nhân chính là vì nói chuyện này, đồng thời cũng tính toán đem tiền chung lấy ra mua xe đẩy.

"Đầu tiên Nguyên Chiêu và Nguyên Minh phải mang sách đi, thứ hai thân thể Nguyệt Nương và Tiểu Uyển cũng yếu, cho nên xe đẩy là thứ cần thiết."

Dương lão nhân dứt lời, nhìn Dương Truy Vân ăn như hổ đói: "Chỉ là Tiểu Vân của chúng ta phải chịu thiệt, một chiếc xe đẩy chỉ có thể chở được hai người."

Dương Truy Vân dừng động tác lại: "Con có thể ngồi xe lên càng xe, đến lúc đó người đẩy xe che chở con là được."

Dương lão nhân rất thích đứa cháu gái này, thoải mái, gặp chuyện không rụt rè, cũng không chịu thiệt, quan trọng nhất là còn thiện tâm.

"Được, ai đẩy xe đều phải che chở con, con đến lúc đó cũng đừng xuống đất chạy lung tung." Dương lão nhân nói xong, nhịn không được cười.

Mọi người cũng đều nở nụ cười, bầu không khí có chút nhẹ nhõm.

Lúc trước Tần Dung lựa chọn Dương lão tam, cũng là bởi vì ở trên đường nhìn thấy bộ dáng ở chung của một nhà bọn họ, bây giờ lần nữa cảm thán mình chọn không sai.

Cả nhà đều chung một lòng, cho nên dù ngày mai có phải đi, trong lòng cũng không còn luống cuống như vậy nữa.