TRUYỆN FULL

[Dịch] Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện

Chương 100: Chương 100

Ngọc Hà gội đầu xong, các cô nương còn lại liền gội nước một chút.

Vạn Hải Đường dứt khoát lại đi mua một thùng nước, sau khi để cho mọi người xối sạch sẽ toàn bộ, liền an tĩnh ngồi ở một bên hong khô.

Phùng Quế Hoa thừa dịp thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi này, nhìn Vạn Hải Đường hiếu kỳ hỏi: "Các ngươi là từ trong thành chạy đến?"

Vạn Hải Đường thở dài một tiếng, vẻ mặt cay đắng: "Đúng, liều mạng mà chạy. Trong vòng một đêm, đều rối loạn, khắp nơi đều đang giết người."

Phùng Quế Hoa ai u một tiếng, lông mày nhíu lại: "Trong thành này còn loạn hơn nông thôn một chút, chúng ta còn muốn chạy tới địa phương lớn, nơi này sao có thể đi?"

Vạn Hải Đường lập tức xua tay, kinh hoảng che ngực: "Đừng đi, bọn họ vọng tưởng kiến công lập nghiệp, đều xưng vương đó."

"Xưng Vương? Bọn họ dám?" Trình Hạnh khiếp sợ hỏi.

Vạn Hải Đường sắc mặt trắng bệch: "Bọn họ giết người đoạt bạc, mang theo tam giáo cửu lưu chỉ mấy trăm người đã dám đốt giết cướp bóc khắp nơi, còn có cái gì mà bọn họ không dám."

"Nhưng ta nghĩ quan viên triều đình hẳn là sẽ nhanh chóng phái binh đến trấn áp." Chỉ là các nàng không đợi được đến khi mọi chuyện lắng xuống.

Không chạy, cũng chỉ có thể chờ chết.

Một lát sau, tóc đám người Ngọc Hà đều khô, có thể cắt.

...

Dương Truy Vân sợ cắt không tốt, còn chạy đi hỏi Tô Lăng cắt như thế nào.

Tô Lăng đã ăn cơm xong từ lâu, đang ngồi ở đó chán muốn chết, thấy Dương Truy Vân tới hỏi, liền đi tới trung tâm mua sắm đặt dây buộc tóc.

Tô Lăng đưa một cái túi đóng gói trong suốt qua, đồng thời lấy ra một sợi dây buộc tóc màu đen từ bên trong.

"Dùng dây buộc tóc màu đen buộc chặt, dùng kéo cắt thẳng xuống là được, nhưng chú ý đừng cắt quá ngắn, nếu không không buộc được sẽ rất nóng."

"Những sợi dây còn lại thì đưa cho các ngươi."

Dương Truy Vân nghiêm túc lắng nghe: "Cảm ơn Tô tỷ tỷ, Tô tỷ tỷ yên tâm đi, ta biết cắt như thế nào rồi."

Sau khi Dương Truy Vân hỏi xong, liền mang theo một túi đồ vật trở về.

Trình Hạnh nhìn thoáng qua sợi dây buộc tóc màu đen kia, dưới sự khoa tay múa chân của Dương Truy Vân, buộc chặt tóc cho Ngọc Hà trước, sau đó kéo xuống.

Dương Truy Vân hít sâu một hơi: "Ngọc Hà tỷ tỷ, ta cắt đây."

Ngọc Hà nặng nề ừ một tiếng.

Vạn Hải Đường ở một bên than nhẹ một tiếng: "Sau khi cắt tóc, chuyện cũ như mây khói, theo gió mà đi, không cần giữ trong lòng."

Ngọc Hà nhắm mắt lại.

Dương Truy Vân cắt xuống.

"Rắc"

Mái tóc đen nhánh rơi vào trong tay Dương Truy Vân, mái tóc ngắn ngang vai Ngọc Hà.

Trong nháy mắt đó, Ngọc Hà bỗng nhiên cảm giác đầu nhẹ đi rất nhiều, người cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Ngọc Hà, thế nào? Khó chịu không?"

"Ngọc Hà tỷ tỷ, ngươi, có ổn không?"

Ngọc Hà cười gật đầu: "Ta cảm thấy rất nhẹ nhàng."

Dương Truy Vân đưa mấy sợi dây buộc tóc đen qua: "Tặng cho tỷ tỷ, buộc tóc rất tiện."

Ngọc Hà dưới sự chỉ đạo của mọi người, cột lại đuôi ngựa cho mình, buộc xong, nàng ấy còn lắc lắc: "Thoải mái, dễ chịu."

Vạn Hải Đường khoát tay: "Thứ hai để ta làm!"

Dứt lời, nàng cột tóc cho mình, giữ lại chiều dài sem sem với Ngọc Hà.

Dương Truy Vân cầm kéo lên, lại cắt xuống giúp.

Chỉ trong chốc lát như vậy, ngoại trừ hai đứa trẻ là Tiểu Ngũ Tiểu Lục ra, các cô nương khác đều cắt tóc, bây giờ đang cầm trong tay, chuẩn bị tự mình đi bán.

Dương Truy Vân cũng nhận được hai mươi văn tiền Vạn Hải Đường đưa.

"Cảm ơn Vạn di."

Dương Truy Vân cầm tiền đi tìm Phùng Quế Hoa, lấy một túi tiền nhỏ treo ở bên hông.

Tô Lăng bên này cũng nhận lấy tóc của đám người Vạn Hải Đường.

Chiều dài tóc của mọi người không khác nhau là bao, giá cả thu về trên cân cũng không khác mấy.

"Mỗi người đều là ba lượng, tổng cộng hai mươi bảy lượng."

Vạn Hải Đường làm chủ trước lấy bạc, sau khi cầm bạc, cộng thêm lúc trước ăn cơm mua nước còn dư lại hơn chín lượng bạc, đặt chung một chỗ, mọi người nhất trí quyết định mua xe ba bánh.