Dần dần, thôn dân của ba thôn Hạ Hà cũng buông lỏng thân thể căng thẳng ra, xem ra lại là một đám người đáng thương.
Bàn tay của Lưu thôn trưởng khô khốc, gân xanh lồi ra, run nhè nhẹ bắt lấy tay của Dương thôn trưởng: "Nước? Còn có lương thực?"
"Ừ, có, ta cùng các ngươi qua đó mua, đều có."
Dương thôn trưởng vốn còn có chút tư tâm, muốn bọn họ mua đồ xong liền nhanh chóng rời đi, bọn họ không nỡ tiết lộ chuyện cỏ Nguyệt Hương ra ngoài.
Nhưng đám người kia thật sự quá đáng thương, gầy trơ xương như chỉ còn có một hơi thở, nếu như ngã một cái, xương cốt đều có thể đâm rách da.