“Các vị.” Tiền viên ngoại chắp tay nói: “Đa tạ các vị đã gọi ta cùng chạy nạn, lều trại và thùng tắm này là ta tặng cho mọi người, còn xe sẽ cho mọi người thuê, nếu sau này mọi người kiếm được bạc thì có thể mua lại.”
Tô Lăng ở bên cạnh vui vẻ mỉm cười, địa chủ này không chỉ biết cho thuê ruộng mà bây giờ còn cho thuê xe.
Tiền Phú Quý giữ lại mười chiếc xe ba bánh, đưa bốn chiếc trong đó cho gia nhân trong nhà dùng, ba chiếc khác dùng để chở đồ đạc, cha mẹ hắn một xe, hắn và thê tử một xe, hai đứa con trai một xe là vừa đủ.
Đương nhiên, người đánh xe vẫn là đám gia nhân trong nhà, bọn họ thoải mái ngồi trên xe ba bánh, trên xe còn có cả quạt nhỏ.
Văn Anh đã hỏi qua đám gia nhân trong nhà Tiền Phú Quý xem bọn họ có muốn phá bỏ nô tịch hay không, Tiền viên ngoại cũng đồng ý thả người, sau đó bọn họ có thể cùng đi đào có, có thể tự kiếm bạc nhưng bọn họ lại từ chối.