TRUYỆN FULL

[Dịch] Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện

Chương 68: Chương 68

Đêm khuya.

Tô Lăng rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ thay đổi, thậm chí trong tiệm tạp hóa còn nổi lên một cảm giác lạnh lẽo, nhưng rất nhanh đã bị nhiệt độ ấm áp đè xuống.

"Ui, đợt giảm này có chút không tầm thường nha."

Tô Lăng dứt lời, nhìn về phía Hoa Hoa đang rúc ở một bên.

Hoa Hoa thở dài: "Là do thiết lập, cộng thêm thế giới này xem như dung hợp với nhiều thế giới, cho nên mới có nhiệt độ giảm mạnh như vậy."

Tô Lăng cảm nhận được độ ấm thoải mái, hơi cụp mắt xuống: "Thời tiết cực đoan như vậy, cũng không biết có người có thể vượt qua được hay không."

Hoa Hoa há to miệng ngáp một cái: "Cái này ngược lại không cần lo lắng, bởi vì Tiểu Bảo Châu có lòng tốt, cho nên vận may bao trùm toàn bộ, nhiều lắm là chịu chút khổ sở, nhưng sẽ không chết người."

Tô Lăng nghe vậy thì yên tâm.

Hoa Hoa nhắm mắt lại: "Ngủ đi kí chủ, trong ba tháng này tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì, chính là hơi khó khăn thôi."

Tô Lăng chậm rãi nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi.

-

Trong căn nhà đổ nát cách cửa hàng không xa.

Nhà cửa tuy rằng dùng giấy bạc bịt kín không ít chỗ, nhưng cái lạnh vẫn lan tràn ra, từng tia từng tia có thể thấm vào trong xương người.

Cho nên ngay từ đầu Vương Chiêu Đệ đã nâng ván giường lên, đặt lều vải lên giường, xung quanh lại phủ một lớp giấy bạc, sau đó lót chăn đệm dày, trên chăn đệm có đặt thảm điện nóng, phía trên lại đắp thêm một lớp đệm chăn.

Cứ như vậy chồng lên nhau, trong lều cũng rất ấm áp.

Vương Chiêu Đệ ở trong lều ngủ say không có chút khó chịu nào, nhưng Lưu Quế Hoa trong nhà thì thảm rồi.

Trong tay bà ta cầm tiền, chính là không nỡ mua cái này mua cái kia, một lòng muốn giữ lại về sau xây nhà cho con trai, lần này thì tốt rồi, run rẩy núp ở trong chăn, cũng không dám lộn xộn.

Vương Đại Căn cũng không khá hơn chút nào, hai người chỉ có thể ôm nhau sưởi ấm.

Tình hình nhà Vương Bảo Châu thoải mái hơn nhiều, trong nhà mỗi người đều có thảm điện và chăn đệm dày, mặt tường cũng sớm dùng giấy bạc dán kỹ, bên người đặt bình nước, lúc nào cũng có thể có nước ấm.

Tình hình nhà trưởng thôn cũng không khác mấy, bọn họ là đi theo nhà Vương Bảo Châu cùng nhau chuẩn bị, cho nên một đêm an ổn.

Nhưng những người khác trong thôn thì thảm rồi, cho dù trưởng thôn liên tục dặn dò, nhưng vẫn có một số người không nỡ, cho nên chỉ có thể cả đêm không ngủ được liều mạng chịu đựng, có người ngủ cũng bị đông lạnh mà tỉnh lại.

-

Viện thanh niên tri thức.

Bởi vì Trương Tú cùng Trương Miểu Miểu đã xảy ra quá nhiều lần cãi vã, cho nên Trương Tú đã dọn phòng cách xa bọn họ, hiện tại trong phòng cũng chỉ có ba người Trương Miểu Miểu, Lý Quyên cùng Chu Nghiên.

Ba người đều có thảm điện, cũng đều mua giấy bạc làm thành hình "hộp", như vậy nhiệt độ sẽ không thất thoát, ngủ cũng đặc biệt ấm áp.

Chu Nghiên thậm chí cảm thấy mình chưa từng được ngủ thoải mái như vậy, thì ra đối với người khác tốt biến thành đối tốt với mình, sẽ hạnh phúc như vậy.

Cô ấy thật sự nên tỉnh táo lại từ sớm.

Bây giờ Trương Miểu Miểu và Tạ Lâm Phong có quan hệ không mặn không nhạt, nhưng về tình về lý vẫn đề cử anh ta đi mua thảm điện.

Sau khi đề cử, quan hệ của hai người hơi hòa hoãn một chút, nhưng nếu Tạ Lâm Phong vẫn không thay đổi, cô ấy cũng sẽ không lựa chọn treo cổ trên một thân cây này.

Trời đất bao la, đâu đâu cũng có cây cối.

Lý Quyên hạnh phúc vùi mình trong đất trời, nghĩ mình lại cố gắng, đến lúc đó có thể mỗi ngày đều đốt đèn ăn lẩu.

...

Trong phòng nam thanh niên trí thức, ngoại trừ Phùng Kỳ và Tạ Lâm Phong ra, mỗi người đều co tay lại, lạnh đến phát run.

Trần Lễ run rẩy nói hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau, ý đồ bắt cóc đạo đức, nhưng Phùng Kỳ chôn mình trong chăn, cái gì cũng làm như không nghe thấy, Trần Lễ tức giận thiếu chút nữa bùng nổ.

Tạ Lâm Phong thì càng không cần phải nói, một lều vải ngăn cách tầm mắt, căn bản không kiên nhẫn quan tâm sống chết của những người khác.

Anh ta cũng không phải không có thông báo, chỉ là những người này không có một ai để ở trong lòng, vậy cũng chỉ có thể tự mình gánh chịu hậu quả.