"Nãi!"
"Nương!"
Dương Đại Nha chạy một hơi về nhà, vọt tới trước mặt Phùng Quế Hoa, cẩn thận dâng bình nước kia lên.
"Nãi! Xem, nước!"
Phùng Quế Hoa đương nhiên biết đây là nước, nước sạch sẽ khó có được như vậy, đựng ở trong bình lưu ly xinh đẹp trong suốt như vậy.
Dương gia bọn họ đây là nhặt được bảo bối rồi!
"Cháu gái ngoan, cháu giỏi vậy, lên núi một chuyến kiếm được bảo bối!"
Dương Đại Nha cười he he, còn chưa vui mừng được bao lâu, nương mặt đen của nàng đã lao đến.
"Dương Đại Nha!"
Trình Hạnh hô to một tiếng, gân xanh trên trán giật giật: "Tất cả mọi người đang thu dọn đồ đạc, con thế mà lên núi!"
Dương Đại Nha trốn sau lưng Phùng Quế Hoa: "Nương, nói bao nhiêu lần rồi, con tên Dương Truy Vân, đây chính là tên phu tử đặt cho con, nói con chạy rất nhanh, Truy Vân Trục Nhật!"
Phùng Quế Hoa ngăn lại, đưa nước trong tay qua.
"Tiểu Vân tìm được thứ tốt, nước sạch như vậy, đem cái bình này cho lão đại đưa đi trấn trên bán, lại đi đổi chút lương thực."
Lúc này Trình Hạnh mới nhìn về phía bình nước kia.
"Không phải, nãi, đây là có tỷ tỷ bán, tỷ tỷ mở một cửa hàng ở chân núi, bán nước bán lương thực, đây là tỷ tỷ tặng cho con, bảo con nói cho mọi người biết tỷ tỷ bán đồ ở đó."
Phùng Quế Hoa trừng lớn đôi mắt già nua: "Bé cưng, có lương thực có nước, còn tới trong thôn bán? Thần tiên à?"
Dương Truy Vân nghiêm túc gật đầu: "Chính là thần tiên, tọa kỵ của thần tiên là một cái xe gỗ."
"Vậy ta đi xem trước một cái, nếu thật sự có lương thực, người trong thôn sẽ không bị đói chết."
Phùng Quế Hoa nói xong liền muốn trở về lấy tiền, trong nhà bà ấy giao quyền tài chính, tiền cho bà ấy nắm giữ.
"Nương, người chờ cha trở về thương lượng một chút, thời tiết như vầy có người có lương thực không đi trấn bán kiếm tiền, đến thôn nhỏ rách nát của chúng ta làm gì."
Trình Hạnh càng nghe càng đau đầu, nàng ấy là nhà lão đại, trong nhà có một nhi một nữ, nhi tử điềm đạm nho nhã chỉ biết đọc sách, quá mức mềm yếu.
Nữ nhi ngược lại rất khí phách, ai chọc nàng đều sẽ bị đánh một trận, cho nên nàng ấy lâu lâu lại phải đi nhận lỗi với người ta.
Bây giờ thứ tốt này cũng không biết là thật sự nhặt được, hay là đánh người cướp được, nàng ấy thật sự sợ hãi.
"Nương, lần này không cướp, đây thật sự là người ta tặng cho con. Trước kia cũng không phải cướp, là bọn họ hiếu kính con." Dương Truy Vân vẫn núp ở phía sau Phùng Quế Hoa, không dám ló đầu ra.
Trình Hạnh nhắm mắt lại, che ngực.
Lúc này, nhị phòng đã trở về.
Bọn họ là đi thôn Liên Hoa cách vách, hỏi xem thôn bọn họ có muốn đi cùng hay không, cùng đi, hai thôn nhiều người, người bên ngoài không dám làm loạn.
"Đại tẩu, sao vậy, Tiểu Vân lại đánh người ta rồi à?"
Lâm Phương dở khóc dở cười, trước đỡ Trình Hạnh ngồi xuống, vỗ vỗ lưng.
Dương lão nhị buồn cười nhìn thoáng qua Dương Truy Vân: "Tiểu Vân, ra đi, lần này lại làm gì vậy?"
Phùng Quế Hoa đưa nước tới, nói có người mở tiệm.
Ánh mắt Dương lão nhị khôn khéo, lúc này quyết định tự mình đi xem trước một chút.
"Chỗ kia xuất hiện quá kỳ quái, ai biết là thần tiên hay là yêu quái." Trình Hạnh sắc mặt đắng ngắt, nàng ấy biết bây giờ quá khó khăn, nhưng cho dù khó khăn hơn nữa, cũng không thể mạo hiểm.
Dương lão nhị thở dài một tiếng, quyết định thẳng thắn: "Phụ thân cùng đại ca phỏng chừng không mua được lương thực về, thương nhân bán lương thực chạy mất rồi."
"Chạy rồi!"
Trình Hạnh suýt chút nữa không thở nổi.
Lâm Phương gật đầu, sắc mặt trắng bệch: "Không phải ta đang khuyên cha ta cùng đi sao, bên kia liền có người từ trên trấn trở về, nói là thương nhân bán lương thực đều chạy rồi, gia đình giàu có cũng chạy rồi."
Dương lão nhị nói tiếp: "Cho nên không phí tâm tư gì, mọi người liền quyết định cùng đi, nếu không thế đạo này thật sự sẽ bị người để mắt tới."