Dương Truy Vân ở phía trước vẫn luôn bận rộn giới thiệu, nói xong, cổ họng cũng khàn, bắt đầu bốc khói.
Tô Lăng đi tới sau máy nước uống, đối diện cũng có các sự lựa chọn.
Cô dựa vào khẩu vị của trẻ con, chọn cho nàng một ly nước chanh, còn thêm một ít đá lạnh.
"Đến đây, Tiểu Vân, mời ngươi uống cái này, vất vả rồi."
Dương Truy Vân lập tức nhảy tới, vui mừng nhìn cái chén trong tay: "Tô tỷ tỷ, cái này không tính là cái chén trong thù lao kia chứ."
"Không tính, đây là tặng thêm, bởi vì ngươi làm việc quá tận lực." Tô Lăng cười nói.
Dương Truy Vân cười he he một tiếng, dưới sự chỉ đạo của Tô Lăng cắm ống hút vào, sau đó cẩn thận hút một hơi.
Mùi hương chua ngọt sảng khoái xông thẳng đến, trong nháy mắt bắt được vị giác của nàng, khiến nàng miệng lưỡi tứa nước bọt, cả người đều thoải mái!
"Ngon!"
Dương Truy Vân ôm ly nước, tiếp tục giới thiệu cho người tiếp theo.
Người xếp hàng trông mong nhìn chén nước kia, chén lớn trong suốt, giống như lưu ly, bên trong còn có miếng thịt quả màu vàng, thịt quả kia theo như lời lão bản nói chỉ để cho có mùi vị.
Trời ạ, cái này phải ngon đến mức nào.
Dương Truy Vân lại hút một hơi, thoải mái thở dài một tiếng.
"Phu tử, người gầy yếu như vậy đừng mua quá nhiều lương thực, người lại xách không nổi. Dù sao Tô tỷ tỷ cũng sẽ đi cùng chúng ta, trên đường cần gì mua đó là được."
Văn phu tử dở khóc dở cười, giả vờ tức giận trừng nàng một cái nói: "Ta yếu chỗ nào."
Hắn chỉ đặt cho nàng một cái tên, sau đó không còn hài tử nghịch ngợm nào dám quấy rầy hắn giảng bài nữa, học trò mấy thôn cũng đều gửi đến chỗ hắn, cuộc sống cũng tốt hơn rất nhiều so với lúc ở kinh thành.
Nhưng không ngờ trời không toại lòng người, nạn hạn hán như vậy còn không biết phải chết bao nhiêu người.
"Trước tiên mua hai cân bột mì trắng đi, xào một chút mang theo, gạo cũng phải một cân, nước phải một thùng." Văn phu tử nói.
Lần này Dương Truy Vân không tự mình động thủ, mà là giật giật khóe miệng, Văn phu tử đã tự mình mua hết tất cả mọi thứ.
"Shh, đây thật đúng là bản lĩnh của thần tiên, dù ta kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng nghe qua vật này." Văn phu tử không khỏi cảm thán, trời đất bao la, nhiều chuyện mà ông ấy chưa từng thấy qua.
Dương Truy Vân hỏi: "Phu tử, người xách được nước không, có cần ta giúp không?"
Văn phu tử khoát tay: "Ngươi giúp những người còn lại đi, tự ta làm được. Đúng rồi, đại ca ngươi đến chỗ ta, hắn muốn mang chút sách đi."
Văn phu tử chính là một thư sinh yếu đuối, thê nữ của ông ấy cũng gầy yếu như vậy, cho nên quá nhiều sách chỉ có thể bỏ lại.
Nếu như Dương Nguyên Chiêu muốn, vậy lấy đi lại có làm sao, thư tịch rơi vào trong tay người yêu sách, là kết cục tốt nhất của nó.
Dương Truy Vân biết đại ca mình là người yêu sách thành si, học tập lại tốt, nếu như không có thiên tai này, một đường thi lên, nhà nàng nhất định có thể đổi đời, đến lúc đó ngay cả thuế cũng không cần nộp.
Thật đáng tiếc.
Người tính không bằng trời tính, ông trời bắt ngươi chịu nóng, ngươi phải chịu nóng.
"Tô tỷ tỷ, xe gỗ của tỷ thật tiện lợi, a nãi ta vốn cũng muốn mua xe, nhưng lừa trên trấn đều nóng chết rồi, chỉ có thể dựa vào sức người cõng."
Phùng Quế Hoa nghe không được thở dài, nếu có xe thật sự thuận tiện hơn rất nhiều.
Lúc này phía sau có người nói: "Vẫn là nhà Lưu Hổ thoải mái, có một xe ba gác, khí lực của hắn cũng lớn, nhắm chừng có thể mang đi không ít thứ."
Lưu Hổ cười hàm hậu, ánh mắt hơi rũ xuống: "Ta cũng muốn mang nhiều một chút, nhưng nương ta lớn tuổi rồi, ta phải đẩy bà ấy đi, cho nên không định mang quá nhiều đồ."
Mọi người đồng loạt thở dài, nương Lưu Hổ đúng là sức khỏe không tốt, lần này đi, còn không biết có thể chống đỡ được bao lâu.
"Gần đây ta thu dọn đồ đạc, cái này cũng không nỡ, cái kia cũng không nỡ, nhưng mà ta lại không mang đi được." Nói xong, người nọ nhịn không được bật khóc.
Nếu có thể sống, ai lại muốn xa xứ chứ.