Vạn Hải Đường thấy người này trên mặt cũng không có bất kỳ vẻ xem thường các nàng, cũng liền nhanh chóng nói một câu: "Vị công tử này, chúng ta chưa bao giờ thấy qua ngươi."
Vạn Hải Đường dứt lời, quay đầu nhìn về phía nữ tử sau lưng, hạ thấp thanh âm xuống: "Ngọc Hà, ngươi biết không?"
Vị nữ tử được gọi là Ngọc Hà kia cắn môi, lắc đầu, nhưng đáy mắt lại đỏ lên một mảnh: "Công tử, ta thật sự biết Tô Tư Minh, ta là... muội muội của hắn."
Nhưng mà thời gian ba tháng ngắn ngủi, nàng ấy đã sắp quên mình họ Tô.
Trên mặt Dương Nguyên Chiêu lập tức hiện ra vẻ tức giận: "Ta nói hắn cùng ta chép sách, đang yên đang lành bỗng nhiên nói mình không cần chép sách, về sau có thể chuyên tâm đọc sách, ta còn tưởng rằng là trong nhà có kỳ ngộ gì, lại là làm chuyện cỡ này!"
"Hắn quả thực làm mất hết mặt mũi của người đọc sách!"
"Nói hay lắm!"
Từ Trường Công từ xa xa nói một câu, "Người như vậy uổng công là người đọc sách, cho dù là về sau an định thi khoa cử cũng hẳn là bị quét xuống!"
Từ Trường Công đỡ Lăng Vân Hàn đi tới, cười chào hỏi thôn dân: "Chúng ta tới trước một bước, vào rừng nghỉ ngơi."
Ba trưởng thôn nhìn bộ dáng không phú thì quý của hai người này, trong lòng nói thầm, nhưng vẫn chào nhau, cũng không trò chuyện sâu.
Dương Truy Vân cầm Coca Cola, nhìn thoáng qua Lăng Vân Hàn đi tới, trong lòng chỉ có một loại cảm giác:
Nếu người này đi cùng ca ca của nàng, cũng không biết sau khi bị người ta bắt, là ai vào nồi trước.
Dương Nguyên Chiêu nhìn về phía Dương thôn trưởng, nghiêm túc nói: "Thôn trưởng, hẳn là nên để các nàng đi theo cùng, những người này đều là người số khổ."
Dương thôn trưởng thở dài, nhưng vẫn là véo Dương Nguyên Chiêu một cái trước, nghiến răng nghiến lợi, đè thấp giọng nói: "Ngươi cho rằng ta muốn làm kẻ ác sao, đây không phải là có thôn dân đều nhìn chằm chằm nơi này sao."
Thế đạo hiện tại, thật sự cho rằng ông ấy có thể quản lý những người này rất lâu sao?
Có hán tử ngay cả xe thần tiên cũng từng có chủ ý, huống chi là những nữ tử yếu ớt này, mà có bà nương cũng hận không thể đi lên đánh nhau, hắn dám để các nàng cùng đi sao.
Dương Truy Vân chẳng biết từ lúc nào đã đi tới, nhìn Vạn Hải Đường kỳ quái hỏi: "Các ngươi trực tiếp đi ở phía sau, bọn họ còn có sức đuổi các ngươi hay sao, vì sao đòi hỏi người khác phải đồng ý?"
Vạn Hải Đường: Đây không phải là muốn cho thôn dân tiếp nhận các nàng, cũng an toàn hơn một chút sao.
Nhưng mà, hình như trực tiếp đi theo đằng sau cũng được, chỉ cần không lạc đội, hẳn là cũng không có người nào dám đánh chủ ý lên một đám người như vậy.
Dương Truy Vân lại chỉ vào xe gỗ: "Các ngươi đi nhanh không? Trên người có tiền không? Có tiền có thể đi mua đồ."
Vạn Hải Đường vội vàng truy vấn: "Thật sự có nước có lương thực à?"
"Có, theo ta qua đây."
Dương Truy Vân dẫn theo đám người Vạn Hải Đường vòng qua thôn dân liền đi tới trước xe của Tô Lăng.
"Nhìn thấy xe ba bánh bên kia chưa, có tiền thì đổi cái kia, tốc độ nhanh, che được mặt trời, còn không mệt. Không có tiền thì đổi xe đẩy, thay phiên đẩy đồ vật đỡ tốn sức, cái gì cũng không có, chỉ đổi lương thực, ăn no mới có sức đi đường."
Dương Truy Vân nói xong, quay đầu cười híp mắt nhìn Tô Lăng.
"Tô tỷ tỷ, ta mang việc làm ăn tới cho tỷ nè."
Tô Lăng nghiêm trang nói: "Đa tạ Tiểu Vân, không bằng ta cho muội một chén đồ uống trả thù lao nhé."
Dương Truy Vân lập tức đi đổi một chén trà xanh, đưa cho mấy người a nãi giải khát, bọn họ không uống được Coca Cola, nhưng vẫn có thể uống trà.
Dương lão nhân chia chén nước cho người trong nhà mỗi người một chén nhỏ.
"Vị ngọt, lại mát lạnh, vẫn là cháu gái ta lợi hại, mấy câu liền đổi được một chén thứ tốt." Phùng Quế Hoa kiêu ngạo nói.
Người Dương gia cũng hãnh diện, Tiểu Vân nhà bọn họ chính là vừa thông minh vừa lợi hại.