Tây Cảnh, địa quang bốc lên suốt nhiều ngày đã biến mất, cả đất trời lại một lần nữa chìm vào Trường Dạ.
Tuyết nhỏ lác đác rơi, hà hơi ra đều là sương trắng, đầu đông đã đến, thời tiết quả thực lạnh lẽo.
"Phải đi rồi, còn luyến tiếc sao?" Từ Không đại sư quay đầu, nhìn đệ tử của mình.
Một thiếu niên sắc mặt tái nhợt lên tiếng: "Dù sao cũng là nơi ta từng đổ máu, học được một thân bản lĩnh, không bị mai một, xứng đáng với Dạ Châu đã sinh thành dưỡng dục ta, để ta nhìn thêm vài lần."
Hắn là Chu Vô Bệnh, nhìn vùng bình nguyên bao la dưới màn đêm, dần bị tuyết nhỏ nhuộm một màu trắng nhạt!