"Tại sao ta lại lưu lạc đến nơi này, cái tên nhớ được lại là Tần Minh?" Hắn nhìn những chữ trên mặt bàn, đoạn nào là thật, đoạn nào là giả?
Khi hắn quần áo rách rưới, toàn thân đầy máu, vô cùng tiều tụy, hắn vẫn luôn nhớ mình tên là Tần Minh nhưng bây giờ tại sao lại dần nhớ ra một cuộc đời mơ hồ khác?
Tần Minh suy nghĩ, hít một hơi thật sâu, dải sương mù sắc màu của tam sắc hoa tỏa ra hương thơm nồng nàn, trong khoảnh khắc ký ức mơ hồ lóe lên, hương thơm ngào ngạt càng khiến hắn cảm thấy cảnh tượng quen thuộc.
Rất nhanh, trong đầu hắn hiện lên một đoạn quá khứ, một nhóm người đều mặc quần áo gấm vóc, đeo ngọc bích, quan tâm nhìn một thiếu niên có khuôn mặt còn hơi non nớt.
Trên chiếc bàn ngọc trước mặt thiếu niên, đặt một bông tam sắc hoa và một lọ dược dịch tràn đầy sức sống.