Nó kích động kêu lên: "Phong thái của Sơn chủ, hôm nay chiếu sáng cả hoang mạc, đó chính là một đao Trảm Thánh!"
Xích Ưng không biết nói, nếu không đã sớm phản bác, thầm nghĩ: Ngươi kêu gào cái gì, mới vừa rồi còn định chạy trốn! Toàn thân Tần Minh đều là bọt máu, ngũ tạng lục phủ đau nhức, hai tay sưng vù tựa như hùng chưởng, hơn nữa còn đầy vết thương xé rách, gần như có thể thấy được cả xương ngón tay.
Tuy rằng khắp người đều là thương tích, nhưng tinh thần hắn lại rất thỏa mãn, gắng gượng ngồi dậy, lau đi vết máu bên khóe miệng.
"Xích Ưng, đưa ta rời đi!" Hắn biết không thể trì hoãn, vạn nhất phía sau còn có truy binh, hắn chắc chắn sẽ phải bỏ mạng tại nơi này.
"Phương Ngoại chi địa, mấy tên cố nhân, món nợ này ta ghi nhớ!" Tần Minh lảo đảo đứng dậy, đi đứng đều loạng choạng, bởi vì lòng bàn chân máu thịt be bét, rất có thể đã thương tới xương cốt.