Một vầng trăng sáng treo cao, ánh trăng dịu dàng như dát bạc khắp núi đồi, lấp đầy khe suối, nhuộm cả khu rừng thành một màu bạc nhạt.
Tần Minh thất thần, chẳng lẽ lúc cận kề cái chết lại xuất hiện ảo giác?
Đây chắc chắn không phải nguyệt trùng, nó rực rỡ hơn rất nhiều so với con ở Hắc Bạch Sơn.
Sương đêm lượn lờ, mỏng manh như khói, ánh trăng như nước, đổ xuống, khiến núi rừng như được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, tạo nên vẻ đẹp thanh nhã, mờ ảo.
“Ta sắp chết rồi, nào còn tâm trí ngắm cảnh.” Tần Minh gắng gượng đứng dậy, tháo chiếc dù trên lưng xuống, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà muốn ngắm nhìn kỹ càng khung cảnh trời đất này.