Tiểu viện trong rừng trúc, tinh xá tao nhã.
Trên bàn gỗ hoàng hoa lê, ấm trà nhỏ nhắn, toả ra từng luồng hương thơm ngào ngạt. Quạ mắt tím dùng rất vừa tay, trong “tay” nó đang cầm một chén trà ấm áp, chỉ cao chừng một tấc, đang nhấp từng ngụm nhỏ.
Trên bàn có một chiếc ghế dựa nhỏ tinh xảo, nó lười biếng ngồi trên đó, nói: “Không có Trú Kim, thiếu bí điển, nếu là ta, dù sao cũng sẽ không ra trận.”
Lăng Ngự nghe nó nhắc đến Trú Kim, đột nhiên cảm thấy không ổn, trong ngực không còn cảm giác nặng trĩu, mấy chục đồng Trú Kim dường như đã biến mất.
Tiếp đó, hắn khẽ rên lên một tiếng, sắc mặt khó coi, nói: “Kim phiếu của ta... chỉ còn một tờ!”