Tần Minh cầm da tiên nhân, trong lòng vô cùng xoắn xuýt, hắn rất muốn thông qua cộng minh để ghi nhớ toàn bộ kinh văn, nhưng lại không dám hành động khinh suất.
Hắn hiểu rất rõ, kinh văn này chắc chắn không phải chuyện đùa, nói không chừng còn liên quan đến những sinh vật cận tiên.
Hắn còn nhớ rõ lúc trước tham ngộ kinh văn cộng minh bát quái lô cùng với kinh văn trên vảy vàng lưu lại của con rết lớn, trải qua kinh khủng kia, loại cảm ngộ đứt quãng kia, suýt chút nữa làm cho đầu hắn biến thành một đống hồ nhão.
Tần Minh âm thầm thở dài, trước mắt vẫn nên ổn thỏa một chút thì tốt hơn, không thể mạo hiểm ở nơi này.
Trong Côn Lăng thành có không ít Tổ sư, vạn nhất có người đang âm thầm nhìn chằm chằm nơi này, vậy thì càng nguy hiểm.