Trong tĩnh thất, trên chiếc bàn trà bằng gỗ thanh đàn, chén trà trắng như tuyết, hương thơm thoang thoảng bay lên, vấn vít giữa hai người.
Lê Thanh Nguyệt nhìn hắn, đôi mắt sáng trong, trên mặt hiện lên ý cười, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi lại mang đến cho ta một vò rượu ngon?”
Tần Minh tóc đen như mực, đôi mắt sáng ngời, nghĩ đến chuyện cũ năm xưa, hắn cũng không kìm được mỉm cười, lắc đầu nói: “Lần này quà tặng không phải rượu, nhưng có lẽ thực sự sẽ làm ngươi say đấy.”
“Ồ, vậy là thứ gì?” Lê Thanh Nguyệt ngạc nhiên, khá tò mò.
Trong nhã thất yên tĩnh này, có bộ đồ trà tinh xảo, lại có cả bàn sách cùng bút, mực, giấy, nghiên,… Hắn lấy giấy ra, chuẩn bị viết hai thiên kinh văn thần bí vô cùng kia.