Thần Thương bình nguyên, trong tầm mắt, một mảnh xanh um tươi tốt trải dài, nhưng dưới màn sương đêm, cánh rừng rộng lớn lại đen kịt một màu, không thấy điểm dừng, chẳng nhìn ra nổi vẻ xanh biếc vốn có.
Rừng cây lay động, lá xào xạc vang, sương mù xanh nhạt trôi nổi, bao lấy Tần Minh, khiến hắn như sắp rời khỏi mặt đất, tựa như đang phiêu đãng mà tiến về phía trước.
Xuyên qua rừng rậm, thân thể hắn nhẹ nhàng, bị Ất mộc khí bao phủ, toàn thân tràn đầy sinh cơ, chân đạp lên lá cỏ, một bước tiến ra đã vượt qua khoảng cách rất xa, tựa như được sương mù xanh biếc nâng đỡ.
"Ất mộc khí lại có diệu dụng thế này." Tần Minh hơi kinh ngạc, đây không chỉ tiết kiệm sức lực của hắn, ánh sáng xanh nhạt bao phủ, còn như linh dược vào cơ thể, chậm rãi tẩy rửa huyết nhục, bồi dưỡng tinh khí thần cho hắn.
Trong hoàn cảnh như thế, bước chân hắn nhanh như bay, tựa như đang ngự trị thảo mộc tinh khí mà đi, tóc đen phiêu dật, giống như trích tiên nhân dạo bước trong đêm tối.