Sương đêm dày đặc, mưa vẫn rơi, ngọn núi hùng vĩ hỗn độn, lông vũ bốn màu, vảy đỏ, gai bạc gãy... đều nhuốm máu.
Nếu có ngoại nhân đến đây chắc chắn sẽ kinh hãi, trên đỉnh núi nằm la liệt một đám lão yêu mình đầy thương tích.
Tần Minh đứng sừng sững trong liệt dương màu vàng, mặc cho mưa to trút xuống, trên người hắn không dính giọt nước, nhìn chiến lợi phẩm của mình, hắn vô cùng thỏa mãn.
"Đưa kỳ dược ra đây."
Lão Lư nghe vậy run rẩy đứng dậy, không để ý đến ánh mắt muốn giết người của Hắc Bằng, nó ôm khối tinh thể thuần khiết không tì vết kia, mang theo vẻ kính sợ đi tới.