Ánh trăng dìu dịu phủ lên những bức tường đổ nát, tiếng côn trùng rả rích vang vọng, tạo nên khung cảnh hoang tàn mà tĩnh lặng.
Tần Minh đứng giữa đống gạch vụn, phóng tầm mắt về phía rừng núi xa xa. Nỗi ưu tư dần tan biến, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ.
Thân thể hắn đã hoàn toàn bình phục, sinh khí tràn trề, nào còn giống như “đồ sứ” chắp vá nữa.
Tuy nhiên, khi cẩn thận xem xét, Tần Minh không khỏi giật mình kinh hãi. Một vấn đề vô cùng nghiêm trọng đã xuất hiện!
Tất cả Thiên Quang Kính đều tách ra, mỗi luồng “chiếm cứ” một khu vực, khiến toàn thân hắn hiện lên những màu sắc đan xen lẫn lộn.