Một tiểu viện đổ nát, rêu xanh phủ kín bậc đá, dây leo chằng chịt trên tường. Nơi đây tĩnh mịch, ngăn cách với sự ồn ào huyên náo của trấn nhỏ.
Mắt Ô Diệu Tổ đỏ hoe, chòm râu quai nón đẫm lệ, tràn ngập vẻ không nỡ.
"Khóc cái gì, đợi ngươi ra ngoài có thê tử rồi sẽ quên bà nội thôi." Lão thái thái cười nói.
Bà đeo lên cổ Tiểu Ô một miếng ngọc bài có khắc tượng thần, dặn dò hắn trên đường đi ngàn vạn lần không được tháo xuống.
Sau đó, bà nhìn Tần Minh, nhắc nhở: "Miếng vải trên người ngươi, ta không rõ lai lịch, nhưng hẳn là không đơn giản, trên đường đi hãy mang theo nó."