Ngô Thừa Vọng và Tần Minh đều đang mỉm cười, cả hai đều hài lòng, nhìn nhau thấy thuận mắt.
Bầu không khí hòa hợp, có lẽ đây chính là cục diện đôi bên cùng có lợi.
Rất nhanh, Tần Minh cảnh giác, không thể đắc ý quên mình, đây là cuộc mua bán một lần, lần sau hắn cũng không định đến, còn cười cái thây gì nữa.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, nụ cười dần thu lại, chuyên tâm vào kinh văn, giả vờ không hiểu, khiêm tốn thỉnh giáo: "Ngô sư, trang thứ ba của kinh văn này sao đột nhiên trở nên khó vậy?"
Ngô Thừa Vọng cười híp mắt, nói: "Kỳ công, đều thâm sâu vô cùng, chín phần mười người đều vô duyên với nó, căn bản không thể lĩnh ngộ. Cũng may, sau khi lão phu chỉ điểm, Kim Thiền kinh sẽ không còn tối nghĩa như vậy, môn đồ của ta có thể luyện thông."