Dưới hoàng hôn, trấn nhỏ tắm mình trong sương mù đỏ nhạt.
Tần Minh xuất thần, từng nghe qua người ta chân đạp hai thuyền, chưa từng nghe nói có kẻ chân bước hai đường.
Một đường là Yêu Ma Lộ, do mảnh vỡ ma chủng dẫn dắt, lần này hắn không dùng vải rách triệt để luyện hóa chúng, chính là vì để tránh cho việc không cách nào cộng hưởng với con đường nhỏ.
Một đường khác là do Thiên Quang Kính thuần dương tràn ra từ trong cơ thể hắn dẫn dắt, con đường này đặc biệt tráng lệ, giống như được lát bằng mảnh vỡ của mặt trời, ráng vàng rực rỡ như lửa.
Lẽ ra hắn nên đi con đường này, nhưng, nhiều ma chủng thì nhiều đường, vì sao phải lựa chọn một cách đơn điệu?