Song Thụ thôn, Xích Hồng Hỏa Tuyền chảy lững lờ, Hắc Bạch Song Thụ xào xạc trong gió ấm, bên ngoài thôn là ruộng đồng bát ngát, mơn mởn xanh tươi.
"Lão tiên nhân, ngài lại tới." Nơi đầu thôn, Lưu lão đầu nhe răng cười, trông lão thật thà, chất phác, sắc mặt hồng hào, đang bưng bát sứ dùng bữa.
Tào Thiên Thu tuy là thuần dương ý thức hóa hình, nhưng đã thu liễm quang hoa chói lòa, thoạt nhìn không khác gì thân thể huyết nhục, tóc bạc sáng ngời, gương mặt hơi phát sáng, khoác trên mình bộ vũ y rộng lớn.
"Ừm." Hắn gật đầu, đánh giá Lưu lão đầu, rồi lại nhìn lão Hoàng khuyển đang nằm ở cửa sân. Với đạo hạnh của hắn, đương nhiên có thể dễ dàng dò xét ra, đây chỉ là một lão thợ săn ở chốn hoang vu.
Lưu lão đầu cười ha hả, nói: "Lão tiên nhân đã dùng bữa chưa? Hay là vào sân dùng chút gì đó, khí sắc của ngài quả thật càng ngày càng tốt, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi."