Nghiêm Thiếu Tuyền hướng Chung Vô Vọng khom mình bái biệt, lại ôm lấy Phương Chấn Tú, rơi lệ nói: "Yêu đệ, ngươi đi theo Chung công tử, nhất định phải chăm chỉ tu hành, không được lười biếng. Tỷ tỷ có lẽ không trở về nữa, ngươi phải tự mình bảo trọng!"
Phương Chấn Tú níu tay nàng, quyến luyến không rời, nói: "Tuyền tỷ, chẳng phải cha ta đã bảo ngươi tìm người tốt mà gả, không cần báo thù sao?"
Nghiêm Thiếu Tuyền rút tay ra: "Nghiêm gia huyết hải thâm thù, há có thể không báo? Huynh trưởng, tỷ tỷ, phụ thân, tổ phụ ta, đều chết trong tay Trần tặc, mối thù này không đội trời chung! Yêu đệ, ngươi đi theo công tử, gắng sức tu luyện."
Nàng xoay người rời đi.
Phương Chấn Tú khóc lớn, đuổi theo ra khỏi đại trạch, lại chẳng thấy bóng dáng nàng đâu.