"Đa tạ hai vị, đã vì ta mà tìm ra sơ hở trong công pháp."
Trần Thực đặt chén trà rỗng xuống, lại rót cho mình một chén, lần này không uống ừng ực, mà nâng chén, thành khẩn muôn phần nói: "Nếu không có hai vị chỉ điểm, ta gặp phải cường địch, chỉ sợ sẽ chết rất thảm."
Hắn lắc đầu, nói: "Nghiêm Thiếu Tuyền tu vi yếu kém như vậy, lại có thể đánh trúng ta bốn mươi tám lần. Nếu kẻ xuất thủ không phải ả, mà là hai vị, ta đã sớm mất mạng. Ta kính hai vị đại hiền cao đức!"
Dương Bật mang theo ý cười, nâng chén trà lên.
Chung Vô Vọng trên mặt cũng nở nụ cười, cùng nhau nâng chén.