Gia Cát Kiếm hơi sững sờ, bất giác lộ ra vẻ kính nể: "Công tử là người gần như hoàn mỹ, tuổi không lớn, trạc tuổi chúng ta, trên người toát ra khí chất cao quý bẩm sinh, vừa nhìn là biết được dạy dỗ rất nghiêm khắc, cử chỉ nho nhã, khiến người ta như tắm gió xuân. Dù đối với một người ăn mày hay tá điền, công tử cũng sẽ mỉm cười, không hề có vẻ bề trên. Ánh mắt công tử ôn hòa, khi ngươi nói chuyện, công tử sẽ yên lặng nhìn ngươi, ánh mắt mang theo vẻ khích lệ và ủng hộ, để ngươi thoải mái trình bày quan điểm. Công tử còn thích làm việc thiện, luôn phát hiện ra ưu điểm của ngươi, sẽ chỉ điểm, dạy ngươi cách tu hành. Rõ ràng công tử còn trẻ tuổi nhưng kiến thức uyên bác, cho người ta cảm giác rất chín chắn mà lại không khiến người ta khó chịu.”
Dù đang nói chuyện với Trần Thực về công tử, hắn vẫn không khỏi cung kính: "Ở chung với công tử, ngươi sẽ không cảm thấy áp lực gì. Công tử giống như một người bạn, vui vẻ vì thành công của ngươi, cũng giống như một người bạn thật sự, sẽ chỉ ra lỗi sai của ngươi. Ai cũng yêu quý và kính trọng công tử."
Trần Thực khẽ nhíu mày.
Một người như vậy, là người hoàn mỹ.