Trần Thực nhảy xuống tảng đá, cẩn thận quan sát nữ tử kia mà không đến gần.
Không biết vì sao nữ tử kia bị trọng thương, ngã xuống đất không đứng dậy nổi, y phục trên người bị máu của chính nàng thấm ướt đỏ tươi. Nàng nằm sấp trên mặt đất, nghiêng mặt sang một bên, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt, nhưng dù chỉ là một nửa, cũng khiến trái tim Trần Thực đập thình thịch, cảm thấy như có một sợi dây trong lòng bị gảy, một cảm giác khác thường tự nhiên nảy sinh.
Tuy nhiên, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, nhặt một viên đá nhỏ ném vào người nữ tử kia.
Không có động tĩnh.
Trần Thực đổi một viên đá to bằng nắm đấm ném qua, vẫn không có động tĩnh.