Trần Đường xuống xe, lộ vẻ kính phục, khen ngợi: “Quyền thế thế gia, quả nhiên không tầm thường, Đường kính phục không thôi.”
Nghi Hiến Chi nhìn gương mặt hắn, dường như đang nghiêm túc xem hắn có thực sự kính phục hay không.
Trần Đường thực sự lộ ra vẻ kính phục, khiến y vui vẻ.
Nghi Hiến Chi cười nói: “Trần Đường đại nhân, dị tượng trên bầu trời này, chỉ mình ngươi có thể thấy. Mười năm rèn một thanh kiếm, kiếm mài chưa thử. Hôm nay ta biểu hiện cho ngươi xem, chính là để Trần Đường đại nhân thấy kiếm của ta Thập Tam thế gia vẫn sắc bén. Thanh kiếm này, năm xưa phụ thân ngươi đã thấy, ngày hôm nay ngươi cũng cần phải nhìn.”
Trần Đường cảm khái, nói: “Thập Tam thế gia âm thầm lớn mạnh, có âm mưu rất lớn.”