Trần Dần Đô lại vẫn tiếp tục nói, ngữ khí càng thêm ôn nhu, nói: "Khi ta ở cùng nàng, trong mắt ta chỉ có ả, khi ta cùng nàng thảo luận đạo pháp, trong lòng ta vẫn nghĩ đến ả. Ả chỉ cần cười với ta một cái, ta liền mãn nguyện rồi."
"Tiện nhân!"
Cung Vãn Tình giận tím mặt, giẫm mạnh lên ngực Trần Dần Đô, gào lên: "Ta bảo chàng đừng nói nữa!"
Trần Dần Đô bị nàng giẫm đến thổ huyết, nhưng vẫn cười: "Đây là lần đầu tiên ta phát hiện, Đạo pháp mà cả đời này ta theo đuổi, kỳ thực không quan trọng đến thế. Chân tướng thời đại Chân Vương lụi tàn mà cả đời này ta tìm kiếm, cũng không quan trọng đến thế. Lần đầu tiên ta cảm thấy, ta có thể buông bỏ Đạo pháp, buông bỏ chân tướng, bầu bạn cùng nữ tử kia trọn đời. Làm một kẻ tầm thường, cũng tốt."
Cung Vãn Tình nhấc chân giẫm lên mặt hắn, khiến hắn không thể tiếp tục nói: "Chàng đang sỉ nhục ta, dùng ả tiện tì kia sỉ nhục ta!"