๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑
Giọng nói của Phó Lỗi Sinh vang lên bàn tay Trần Thực đang đưa về phía Vạn Hồn phiên chợt khựng lại, hắn quay đầu, nghi hoặc hỏi: "Phó tiên sinh có ý gì khi nói vậy?"
Phó Lỗi Sinh cười nói: "Vạn Hồn phiên là pháp bảo trấn giữ, được luyện chế từ oan hồn của những kẻ bị chém đầu từ đời này qua đời khác. Từ xưa đến nay, những kẻ hung ác chết ở chợ phía đông nhiều vô số kể, vong hồn của chúng đều bị thu vào trong lá cờ này. Bởi vậy uy lực của Vạn Hồn phiên vô cùng mạnh mẽ. Người đứng đầu một huyện, khi nghênh địch nếu tế lá cờ này lên thì cường giả Hóa Thần Luyện Thần tầm thường cũng không phải là đối thủ. Bảo vật này quan trọng như thế, nếu ngươi lấy đi e rằng toàn bộ Tây Ngưu Tân Châu sẽ không còn chỗ cho ngươi dung thân."
Trần Thực rụt tay về, lưu luyến nhìn Vạn Hồn phiên một cái.
Hắn không phải tham luyến uy lực của Vạn Hồn phiên, chỉ là trong lòng có một ý nghĩ, khao khát muốn có được nó; nhưng nghe Phó Lỗi Sinh nói vậy bèn bỏ đi ý nghĩ này.