Đinh Đinh vội vàng cất cây đàn tỳ bà đi, theo sau Hoa Lê phu nhân định bụng xuống núi, bỗng nhiên vành mắt nàng đỏ hoe, xoay người chạy như bay đến trước mặt Trần Thực, ôm lấy mặt hắn, đôi môi đỏ mọng hung hăng in lên môi hắn một cái, khiến hắn gần như thở không ra hơi.
Trần Thực vùng vẫy không thoát, trong lòng đang phân vân có nên cho nàng một quyền vào bụng, hay là vặn đầu nàng ra sau cho nàng tự ngắm cái mông của mình, thì Đinh Đinh đã buông hắn ra, xoay người chạy đi như một chú chim nhỏ.
Trần Thực ngây người.
Chỉ nghe nàng vừa thẹn thùng vừa đắc ý nói vọng lại từ xa: "Công tử, ta đợi ngươi trưởng thành! Ta chỉ đợi đến khi ngươi thành niên!"