Nó cũng chỉ thức tỉnh được loại năng lực này trong lúc cấp bách, nhưng lại không biết sử dụng như thế nào, cũng không biết dừng lại ra sao, càng không biết cách loại bỏ.
Vừa rồi trong lòng nó căng thẳng, nên ký ức của Trần Thực cũng bị ảnh hưởng.
Cổ Vân Thư nhìn thấy Trần Thực chống gậy đuổi đánh con chó khắp sân, không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: “Tú tài vẫn còn trẻ con. Kỳ lạ, sao lại có người gọi hắn là tú tài nhỉ?”
Trần Thực và con chó đánh nhau, lúc thì đè con chó xuống đất, bóp cổ nó, lúc thì bị con chó đè xuống đất, bóp cổ.
Đánh nhau một hồi lâu, Trần Thực vẫn không nhớ nổi tên mình, hắn cầm lấy bức thư Lý Thiên Thanh gửi cho mình, nhìn chằm chằm vào hai chữ “Trần Thực”.