Thuyền cô mím môi cười nói: "Ngươi còn chưa thi... Được rồi, được rồi, Giải Nguyên lão gia! Thuyền này của ta tuy đắt, nhưng là được vận chuyển từ Tân Hương đến, xa xôi ngàn dặm, hết sức vất vả. Hơn nữa còn có ta ở trên thuyền bảo vệ, những thuyền khác nào có chỗ tốt này?"
Trần Thực hừ một tiếng, không muốn thuê thuyền của nàng nhưng bến thuyền đã không còn thuyền nào khác, đành phải chấp nhận.
Hắn trả tiền, trong lòng đau như cắt, một trăm lượng bạc có thể mua được mấy chiếc thuyền rồi.
Thuyền cô phát động Phong phù, dùng sào tre để đổi hướng, cười nói: "Giải Nguyên lão gia, không phải ta ăn không của ngươi một trăm lượng bạc đâu. Ta đến đây sớm hơn các ngươi một chút, đã nghe ngóng được một số chuyện, biết nhiều hơn các ngươi đấy."