Nàng tự nói với mình: "Những thứ sư phụ dạy ta đều rất có lý. Có một ngày, sư phụ bảo ta xuống núi, ta không muốn lắm, ta muốn cả đời thanh đăng cổ Phật, lĩnh ngộ những đạo lý này. Sư phụ nói ta chưa từng trải qua chuyện gì, không thể lĩnh ngộ được những đạo lý cao thâm trong Phật pháp, phải xuống núi đi một chút. Sư phụ nói ta và công tử có duyên phận."
Nàng nghịch Như Lai Bảo Ấn trong tay, ánh mắt có chút mê mang.
"Sư phụ còn nói công tử là người làm nên nghiệp lớn, con xuống núi trước tiên hãy kết duyên với công tử, đợi đến khi công tử làm nên nghiệp lớn rồi thì hãy kết thúc đoạn duyên phận này. Hợp rồi tan, giữa hợp tan, dứt bỏ chấp niệm hồng trần, Phật pháp cũng sẽ thành. Hơn nữa, làm như vậy vừa tranh thủ cơ hội tuyên dương Phật pháp cho Bồ Đề đạo tràng của chúng ta, cũng thoát khỏi đoạn nhân quả này, Phật pháp tiến bộ. Vì vậy ta mới xuống núi."
Nàng ném Như Lai Bảo Ấn sang một bên, hai tay ôm lấy đầu gối, cằm đặt trên đầu gối, nhìn chằm chằm mặt đất, tự nói: "Ta gặp công tử, quả nhiên hắn giống như lời sư phụ nói, là một chàng trai tuấn tú, không tìm ra nửa điểm khuyết điểm. Hắn rất anh tuấn, học thức uyên bác, đối đãi với ai cũng rất tốt, hắn làm người ta hài lòng về mọi mặt. Ta cũng rất hài lòng về hắn, nhưng mà..." Nàng thở dài, ánh mắt có phần mờ mịt.