Loan Địch Thanh nói, "Vạn gia thường xuyên phát lương thực, mở quán cháo phát cháo cứu tế người nghèo, Vạn lão gia tên là Vạn Thế Đức, là vị Phật sống của Thanh Châu. Mỗi ngày Vạn gia bố thí cháo cơm, có hàng ngàn người xếp hàng ở đây chờ đợi. Vạn gia ở Thanh Châu cũng là một thế gia, tổ tiên từng là Tuần phủ Thanh Châu, sau này Vạn gia kinh doanh buôn bán, phát tài."
Ba người đi qua quán cháo, chuẩn bị ra khỏi thành, thấy người xếp hàng nhận cháo và bánh bao nối liền không dứt, kéo dài đến tận ngoài thành.
"Sau khi Vạn gia có tiền, tới những năm mất mùa bèn mua ruộng tốt, gia sản nhà họ lớn, có thể chèo chống qua những năm mất mùa. Nhưng những nhà khác không có nhiều của cải như vậy, đến năm mất mùa không sống nổi là phải bán ruộng vườn nhà cửa. Dần dần ruộng đất của Vạn gia ngày càng nhiều."
Loan Địch Thanh nói, "Ta nghe người ta nói chuyện phiếm ở quán trà, nói có năm đói kém, có một người phụ nữ ăn xin có chút nhan sắc, được Vạn lão gia để ý. Người phụ nữ không chịu hiến thân cho Vạn lão gia, đắc tội với Vạn lão gia. Người phụ nữ này buồn tiểu, muốn giải quyết tại chỗ, bị gia nhân nhà họ Vạn đuổi đi, nói không được tiểu tiện trên đất của Vạn gia. Người phụ nữ ăn xin cũng có cốt cách, nói dù có nín chết cũng không tiểu lên đất nhà họ Vạn."