“Trong các ngươi, kẻ tài hoa xuất chúng nhất, cũng chỉ có thể làm tôi tớ, làm tiểu lại dưới tay chúng ta. Trong các ngươi, nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần nhất, cũng chỉ có thể làm thiếp thất, sinh con ra cũng chỉ làm tiểu đồng cho chúng ta.
Sáu ngàn năm rồi, vẫn luôn như thế, dù là tổ phụ ngươi Trần Dần Đô, hay phụ thân ngươi Trần Đường, cũng đều như thế. Chúng ta sinh ra đã cao cao tại thượng, cẩm y ngọc thực, được hưởng tài nguyên tốt nhất, học công pháp thượng thừa, thuận buồm xuôi gió, thống trị thiên hạ.”
Hắn nhìn Trần Thực, cười nói: “Chúng ta như vậy, chẳng phải là thần tộc hay sao? Cho dù chúng ta không nói, chẳng lẽ người đời không phải là con sâu cái kiến? Chẳng lẽ không phải là mạng hèn hay sao? Chúng ta không nói, chỉ là để cho đám trâu ngựa khỏi phải buồn khổ, nhưng sự thật vẫn là sự thật! Hi sinh một đám trâu ngựa, vì một tương lai tốt đẹp hơn, rất đáng!”
Trần Thực khiêm tốn thỉnh giáo: “Nếu như có một ngày, các ngươi lật đổ Tuyệt Vọng Pha, các ngươi giết chân thần, tất cả trở nên tốt đẹp, thế nhưng người phàm đã không còn, vậy các ngươi thống trị ai?”
“Chẳng phải càng tốt hơn sao?”