“Gào!”
Huyền Kình gầm vang, cao vút mà huyền ảo, mỗi lần âm thanh nổ tung trong tâm khảm, Lê Uyên lại run rẩy dữ dội.
Hắn cảm giác bản thân như khối tinh thiết nung đỏ, bị búa tạ không ngừng nện xuống, gân cốt da thịt dường như nát tan.
Một luồng chân khí từ Huyền Kình Chùy truyền tới, thuần khiết mà cuồn cuộn, uy lực vượt xa sức tưởng tượng của Lê Uyên.
Khi leo lên Đảo Huyền Sơn, hắn đã kề cận biên giới Dịch Hình. Nếu không phải phát giác có kẻ cũng tiến vào Huyền Binh Bí Cảnh, có lẽ khi đó hắn đã có thể Dịch Hình.