Hú!
Đỉnh Đảo Huyền Sơn, gió nhẹ hiu hiu, không phân xuân hạ thu đông, cũng chẳng có ngày đêm thay đổi.
Lê Uyên hai tay ấn lên bia đá, tinh thần căng thẳng, lấy đó làm trung tâm, trong vòng mười mấy trượng, phiêu đãng từng sợi chân khí màu xanh lam.
Từng sợi chân khí giao nhau phác họa ra một đường nét mơ hồ, trên lớn dưới nhỏ, chính là đường nét của Đảo Huyền Sơn.
“Chân khí này độ dẻo dai thật khiến người ta giận sôi…”