Từ Kinh Đào Đường trở về, Lê Uyên tâm sự nặng trĩu, cả đêm trằn trọc không yên, mãi đến gần sáng mới thiếp đi, chưa tảng sáng đã lại bò dậy.
Ào!
Một thùng nước lạnh dội thẳng lên đầu, Lê Uyên thân mình khẽ run, rũ xuống vô số giọt nước.
“Âm hồn bất tán.”
Lê Uyên thở dài, trong lòng có chút phiền muộn vì những ngày tháng an ổn bị phá vỡ.