Khi còn ở huyện Cao Liễu, Lê Uyên cũng từng ngồi kiệu của huyện úy Lưu Tân, lúc đó chỉ cảm thấy xóc nảy chật chội, không thoải mái chút nào.
Nhưng cỗ kiệu này của Thiếu Phương Bạch thì hoàn toàn khác, không gian bên trong rất lớn, lại cực kỳ vững vàng, khung xương làm từ tinh cương, lấp đầy các loại gỗ tốt cùng da thú không rõ tên.
“Đây mới là kiệu tám người, kiệu mười sáu người, ba mươi sáu người chỉ sợ còn thoải mái hơn, về khoản hưởng thụ, đám khổ ha ha ở huyện Cao Liễu đúng là không thể sánh bằng…”
Lê Uyên vừa cảm thán, vừa bỏ từng khối thép đã tôi luyện trăm lần, cùng các loại binh khí vào trong lư hương cao ngang người trước mặt.
Trước khi đi, hắn đã thu dọn các loại binh khí trong lò rèn, lúc này trên bệ đá màu xám, ngoài ba chiếc lư hương lớn nhỏ, còn có hơn ba mươi món binh khí.