“Lão phu còn chưa thu cần, mồi câu đã bị người ta ăn rồi ư?!”
Kinh Thúc Hổ thầm trầm ngâm, ánh mắt nguy hiểm.
Hắn đi vào tiểu viện một vòng, khẽ nhắm mắt hồi tưởng, ánh mắt biến hóa:
“Phi thân nhiễu lương tẩu, phản thủ chùy nhân đầu. Dứt khoát lưu loát như vậy, Bát Vạn Lý, Phương Bảo La đều không làm được, chẳng lẽ là lão già Hàn Thùy Quân kia ra tay?”
Hắn cau mày trở về Chú Binh Cốc, tìm Lôi Kinh Xuyên, vừa gặp mặt đã mắng xối xả, khiến người sau bị nước bọt văng đầy mặt, suýt chút nữa thì xắn tay áo lên đánh nhau.