Đợi đã…
“Lý Nguyên Bá?”
Qua màn mưa, Phong Nguyên Khánh chợt sững người, Nhạc Trọng Thiên cũng cảm thấy ánh mắt hắn đau nhói.
Đây là nhãn lực đã luyện tới mức xuất thần, nếu đổi lại là người thường, bị nhìn chằm chằm như vậy, e rằng hồn phi phách tán.
“Người này tự xưng Lý Nguyên Bá?”