Ầm!!
Lê Uyên vừa định đáp lời thì nghe một tiếng nổ lớn, đài gỗ trước mắt ầm ầm sụp đổ, gỗ vụn cùng bông tuyết bị khí lãng thổi tung, đám đông vây xem vội vàng tản ra.
“Tiểu tử được đấy, chơi tiếp nào!”
Trong gió tuyết, Bát Vạn Lý cười lớn, vung trọng chùy, phát ra âm thanh sắc bén đến rợn người, bức tên đệ tử Long Hổ Tự cầm trường kiếm kia liên tục lùi lại.
“Chùy pháp của đại sư huynh tiến bộ không ít.”