"Lát nữa ngươi mang một ít về, giữ lại một phần, đưa cho Vương đại tiểu thư một phần."
Linh mễ không cần thức ăn kèm, nhưng nếu có thì tự nhiên càng ngon, chỉ là Lê Uyên lười biếng mà thôi. Lưu Tranh lại rất cần mẫn, rất nhanh đã xào ra mấy món.
Hai người khẩu vị mở rộng, một nồi linh mễ đầy ắp rất nhanh đã thấy đáy, Lưu Tranh ăn no căng bụng, xách theo một túi linh mễ xuống núi.
"Linh mễ quả nhiên là thứ tốt, nghe nói, linh mễ cũng có mấy loại phẩm cấp, đệ tử nội môn ăn là loại kém nhất..."
Lê Uyên đứng tấn tiêu thực, nhiệt lưu khuếch tán trong cơ thể khiến hắn có chút lâng lâng. Sự bồi bổ của linh mễ khác với linh đan, càng mềm mại, ôn hòa thuần túy, lại dễ hấp thu hơn.