Nhìn xem cảnh tượng đồ sát điên cuồng phía trước, Triệu Uyển Nhi cũng cảm thấy rùng mình. Nàng chưa khi nào gặp qua thảm cảnh giết chóc tàn nhẫn như vậy.
Thân thể Triệu Uyển Nhi run run, không ngừng lắc đầu. Rồi nàng cũng dần dần minh bạch, quy tắc của thế giới này chính là như thế.
"Sư tôn, đây chính là trảm thảo trừ căn mà ngài đã nói sao?" Nhìn cảnh tượng giết chóc trước mắt, Triệu Uyển Nhi nhẹ giọng hỏi.
Diệp Thu quay đầu nhìn nàng một cái, chỉ thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, giải thích:
"Đúng vậy! Đồ nhi, ngươi cần phải minh bạch một cái đạo lý, đó là nếu muốn sinh tồn tại bên trong Đại Hoang thì nhất định phải có tâm hung ác một chút.”