Diệp Thu kinh ngạc một cái, loại tình huống này đừng nói là người khác cảm thấy chấn kinh, mà chính hắn cũng cảm thấy chấn kinh.
Một đợt nối một đợt sáo lộ vừa qua đã trực tiếp cất cao thực lực tổng hợp của Bổ Thiên giáo, khiến cho nó trực tiếp khôi phục đỉnh phong năm đó, thậm chí còn vượt qua, đúng nghĩa với câu cường tráng đại sơn.
Làn sóng quà tặng này Diệp Thu có thể tự mình hưởng dụng, nhưng đối với hắn mà nói nó có cũng được mà không có cũng không sao. Cho nên Diệp Thu mới không lựa chọn tự mình hấp thu mà ban phúc cho Bổ Thiên giáo.
Diệp Thu bỗng nhiên lâm vào một trận hồi ức. Trong trí nhớ của hắn là một năm tuyết lớn tại Ly Dương, phía trên trăm dặm Hoang Nguyên có một lão giả tiên phong đạo cốt đã cứu vớt một vị thiếu niên gặp rủi ro tại phía dưới miệng lớn to như chậu máu của hung thú.
Sau đó lão giả thu thiếu niên làm đồ đệ, mang về trong núi. Lão giả không giỏi ngôn từ cho nên tại trong lòng thiếu niên hình tượng ông ta vẫn luôn là một cái lão đầu nghiêm khắc.